Monday, April 28, 2008

Họp lớp cấp 3- 27/4/2008


Sau 17 năm ra trường, 30 tháng 4 năm 2006 lớp 12B mới có cuộc họp mặt tương đối đầy đủ.


Nhóm bạn chơi thân với nhau: Tuyết phệ, Sơn lém, Tâm còi, Bằng dê, Hà kều, Sơn trọc và Hoa mít. Vẫn còn thiếu Huy bậu sậu nữa (Nó ở tận trên Lạng Sơn nên không về dự được). Trừ Sơn trọc hồi học cấp 3 còn ra dáng "đàn ông", chứ Sơn lém và Bằng dê thì đúng là hai thằng trẻ con không hơn không kém, bé tẹo teo, còi dí còi dị. Thế mà bây giờ cao to ra phết.

30 tháng 4 năm 2007 mình không có nhà nhưng các "con giời" vẫn họp lớp. Không có lớp trưởng mà chúng nó vẫn tổ chức hoành tráng lắm, kéo nhau đi dã ngoại tận Suối Ngọc Vua Bà. A cay thật.

Năm nay cuộc họp "trù bị" cho việc tổ chức họp lớp sang năm nhân 20 năm tốt nghiệp, thành ra mở rộng thành phần ra cả các lớp A và D nữa nhưng cũng chỉ được có gần 20 mống thôi. Nhưng mà cũng vui đáo để. Năm nay bạn Nga và bạn Hường tổ chức cho cả lũ đi ăn thịt ngựa (Kinh, dai như gì ấy, làm Sơn lém ăn xong bữa về Hà Nội dau răng cả đêm). Gặp nhau cũng buồn cười, tán đủ thứ chuyện. Nào là "ngày xưa tôi cũng thích bà lắm nhưng mà không dám nói", rồi thì "ngày xưa mà ông tán là tôi đổ đấy". ...

Friday, April 25, 2008

Hạn "nhỏ" đầu năm

Năm nay đúng là năm “hạn” thật vì mới đầu năm đã bị mất mất trộm mấy mẻ phong lan (Nhớ hôm đầu năm được “xem bói” là có hạn “nhỏ”). Tiếc thật, cả vườn gần 90 giò hoa, năm nay hơi bị nhiều giò nở hoa, thế mà cứ giò nào nở là mất. Tổng cộng đến giờ mất hơn 40 giò, mà toàn giò đẹp (tất nhiên trộm thì nó chỉ chọn giò đẹp mà lấy). Mà trộm bây giờ trắng trợn thật, toàn lấy trộm ban ngày mới tức chứ. Hôm đầu tiên bị mất mẹ lẩm bẩm: “Cướp chứ không phải là trộm nữa”. Hôm sau mất lần nữa, đến lượt Mốc lẩm bẩm: “Trộm chứ không phải là cướp nữa”. Tiếc đứt ruột, thà mất tiền còn không tiếc bằng. Có những giò đã ở với nhà mình cả chục năm trời. Nào là phi điệp, da báo, đuôi chồn, vảy rồng, đai trâu…bây giờ chỉ còn qua ảnh.

Phi diep da bao

Thursday, April 10, 2008

Bốn tuổi

Bốn tuổi Hà Anh “ngu” hơn Mốc bây giờ nhiều (Chẹp chẹp, các cụ kiêng khen trẻ con). Hồi đó mẹ đi học vắng, bố đi làm xa nên Hà Anh hay phải theo bà vào phòng làm việc. Phòng của bà hay có nhiều các ông các bà, các cô các chú ghé qua nên Hà Anh phải chào rất nhiều lần. Một hôm Hà Anh bảo với bà: “Cháu đến phải mua cái máy nói thôi bà ạ”. Bà ngạc nhiên, không hiểu thế nào. Lúc đó Hà Anh mới bảo: “Cháu mua cái máy nói để đỡ phải chào nhiều, mỏi mồm lắm”. Một hôm trong chương trình quảng cáo ở TV, Hà Anh tuyên bố: “Cháu phải kiện bọn này mới được”. Bà cũng không hiểu thế nào. Hóa ra Hà Anh đang ăn kẹo Happyden White và nghe quảng cáo về loại kẹo này. “Quảng cáo nói ăn một cái là răng trắng, thế mà cháu ăn mấy cái rồi mà chẳng thấy trắng như thế. Cháu phaỉ kiện bọn này mới được. Lừa trẻ con”.


Hà Anh có chị gái con nhà bác học Quản trị kinh doanh. Vì chị ấy quê Haỉ Dương nên bị nói ngọng, thường xuyên lẫn lộn giữa N và L. Năm đó Hà Anh hơn 4 tuổi còn chị Thủy cũng chuẩn bị TN đại học. Một tuần trước lễ bảo vệ chị ấy tập trình bày báo cáo và gọi Hà Anh lên tầng “tham dự” để góp ý. Sau khi nghe chị ấy trình bày xong, Hà Anh “phán một câu xanh rờn”: “Chị học đến đại học rồi mà còn nói ngọng, ai lại “nợi nhuận”, “nỗ”, “nãi””. Chị Thủy vừa tức, vừa buồn cười mà không làm gì được “con nhím” con ấy. Hôm sau bác Đào (mẹ chị Thủy) lên chơi, Hà Anh cũng thông báo với bác ấy: “Con bác nói ngọng lắm, cháu phải dạy mãi mới được”.

Một hôm cô Phương (bạn của dì Hạnh) đến chơi với dì. Hai cô ngồi nói chuyện với nhau về việc sẽ thi đại học vào trường nào. Cô Phương nói sẽ thi báo chí. Hà Anh nhìn cô từ đầu đến chân rồi “tương” luôn một câu: “Cô béo thế này mà cũng thi báo chí cơ à?” làm cô Phương “xấu hổ đỏ hết cả lưng”. Sau khi cô Phương về dì Hạnh “phê bình” Hà Anh thì lập tức nhận được câu trả lời: “Cháu là cháu cứ nói thẳng nói thật”. Hà Anh cũng nói rất nhiều, đến nỗi hay bị mắng là “nói nhiều quá không lớn được”. Một hôm mẹ bảo: “Con ngồi im không nói trong 5 phút mẹ xem nào”. Sau khoảng 1 phút im lặng Hà Anh bắt đầu nói. “Nhưng mà con không chịu được”. Hồi Hà Anh còn nhỏ, ngày nào cả nhà cũng có vài trận cười về những câu nói “già không ra già mà trẻ không ra trẻ” kiểu như thế. Ngày bé thì như thế nhưng bây giời lớn lên không còn “bà cụ non” nữa, thậm chí lại còn hơi ít nói.

Hơn bốn tuổi Hà Anh cũng đã biết xem đồng hồ. Hà Anh khoe là ở lớp mẫu giáo “chỉ có mỗi cô giáo và con biết xem đồng hồ”. Thế là ở lớp thỉnh thoảng các bạn lại hỏi: “Hà Anh ơi mấy giờ rồi”. Bốn tuổi Hà Anh đã biết ghép các chữ cái thành vần và đọc. Hà Anh chỉ hỏi mẹ khi từ đó có 4 chữ cái trở lên thôi. Thành ra gần 5 tuổi đã đọc truyện vanh vách, tất nhiên chỉ biết đọc chứ không biết viết. Chẳng bù cho “ông” Mốc, chẳng biết chữ nào vào chữ nào cả, chỉ được cái nghịch là không ai bằng. “Hiểu biết xã hội” duy nhất của ông này là phân biệt con trai con gái. Một hôm bố đi làm về Mốc chạy ra mách: “Hôm nay bọn con gái trêu con, bố xử lý đi”. Bố ngạc nhiên vì lâu nay Mốc không đi học: “Bọn con gái nào?”. “Bà, mẹ với chị”. Đúng là “thằng Bờm”.

Monday, April 7, 2008

Con trai, con gái

Đám mẹ xề trong ngày họp lớp cấp 3- tháng 4 năm 2006

Hoa kều, Hoa mít, Hà kều, Hà bún và Tuyết là nhóm bạn chơi thân với nhau từ ngày cấp 3. Bây giờ thì tất cả đều đã đề huề chồng con nhưng được cái vẫn chơi thân với nhau, mà mấy ông chồng cũng có vẻ “hợp cạ” ra phết. Trong 5 đứa thì Hoa kều và Tuyết đều có 2 thằng con trai, Hà kều thì một gái một trai (điểm 10 đấy hihihi), Hà bún thì “đầu lòng hai ả tố nga” nhưng vừa rồi đã “tranh thủ” lách Pháp lệnh dân số kiếm được “ thằng cu” rồi. (Chiều nay vừa đi thăm hai mẹ con nó). Còn Hoa mít thì mãi mới chịu lấy chồng nên mới được một thằng và đang có bầu đứa thứ hai (Hồi cưới Hoa mít, mấy cô bạn thân đều đã là “mẹ xề” mà phải mặc áo dài đỏ đứng xếp hàng để nhận lễ ăn hỏi của nhà trai, đúng là ‘vô duyên” hết chỗ nói, nhưng mà không thế thì không kiếm đâu ra được “gái chưa chồng”. Ai bảo lấy chồng muộn). Gặp nhau cũng nhiều chuyện để nói nhưng đẻ con trai, con gái trở thành “chủ đề chính” mỗi khi có dịp “tụ tập”, là cái cớ để các ông chồng trêu chọc nhau mỗi khi nhậu nhẹt.

Nhớ hồi Hoa kều và Tuyết đẻ được con trai còn Hà kều và Hà bún đẻ “thị mẹt” đầu lòng, lão Thuận (chồng Hoa kều) và lão “Trung” (chồng Tuyết) “sĩ dởm” lắm. Suốt ngày chê “lão Thanh (chồng Hà kều) với lão Điệp (chồng Hà bún) thì làm gì mà biết đẻ con trai” làm hai lão cay cú lắm, nhưng mà im im phục thù. Lại được lão Dương (chồng Hoa mít) nữa, cũng “vênh vênh” vì có thằng cu. Khi đó lão Thanh thì “lý luận” là “ruộng sâu trâu nái…”, nhưng hai lão kia gạt phắt đi “tôi cứ chắc chân thằng cu đã”. Chỉ đến khi Hà kều đẻ được con trai thì lão Thuận và lão Trung mới “nhún nhường” một chút, còn lão Thanh thì “vênh hơn bánh đa nướng” ra đều ta biết đẻ cả con trai lẫn con gái. Chỉ khổ thân lão Điệp, 5 năm “ngậm đắng nuốt cay” vì có 2 con gái. Tết vừa rồi Hà bún đẻ đứa thứ 3, nhưng là thằng cu, thế là lão Điệp được dịp “bật lại”. Chiều nay cả lũ được trận cười vì lời tuyên bố của lão ấy: “Công nhận cuối cùng chỉ có lão Thuận và lão Trung là không biết đẻ. Đợt này mà nhậu là cho hai lão ấy xuống “mâm dưới”. Lão Dương chắc cũng đang lo sốt vó vì sợ “chung số phận” đây. Bây giờ thì 2 lão to mồm nhất cũng phải thừa nhận là “thèm có một đứa con gái” lắm lắm mà không biết làm thế nào. Lại còn đòi làm thông gia với nhà mình nữa chứ, Quên đi, đồ “trọng nam khinh nữ”. Cho chết…ai bảo