Thursday, February 21, 2008

Xuất hành đầu năm

Kế hoạch đi Cà Mau của mình được đưa ra từ trong năm. Bộ môn mình có một quyển lịch có thể xem được các ngày tốt xấu cho xuất hành, cưới hỏi, động thổ...Ngày 18 tháng giêng âm lịch được đánh dấu hình một cái máy bay màu xanh nghĩa là ngày xuất hành tốt. Thế là mình quyết định sẽ đi miền Nam mở đầu cho đợt lấy số liệu vào ngày đó. Tuy nhiên do daily supervisor sang sớm hơn vài ngày nên mình phải vô sớm. Cũng chẳng còn ngày nào nữa ngoài ngày 15 âm lịch vì hôm sau phải gặp thầy ở Cần Thơ rồi. Sáng hôm kia, một ngày trước khi xuất phát mình vào bộ môn. Động tác đầu tiên là liếc mắt vào quyển lịch. May thay ngày 15 cũng là ngày xuất hành tốt. Sáng hôm đó là ngày đầu tiên miền Bắc có ánh mặt trời sau 40 ngày thâm xì thâm xịt của đợt rét dài kỷ lục trong suốt mấy chục năm trở lại đây.

Chẳng biết có tốt không và tốt tới mức nào nhưng chuyến đi xuất hành đầu năm này cũng khá "gian truân". Ở sân bay Nội Bài con bé cứ lạc quanh lạc quẩn không biết đi nội địa thì làm thủ tục ở sảnh nào. Mà cũng lạ, cái sân bay quốc tế Nội Bài thì bé tẹo teo, mình cũng đi khá nhiều rồi vậy mà lần nào đi cũng bị lớ ngớ kiểu như vậy. Cuối cùng cũng biết là phải đến sảnh B để làm thủ tục. Mình chỉ nhớ nhất là cái chỗ mà hành khách không muốn gửi hành lý đến để check in. Cái tội của mình là thôi thì chịu khó lếch thếch xách đồ theo lên chỗ ngồi còn hơn là phải chịu cái cảnh đợi để lấy hành lý gửi. Mà dại mồm, nhỡ nó lại thất lạc loanh quanh đi đâu mất vài ngày mà chẳng vỡ mặt ấy à. Nhưng cái cô làm thủ tục cho mình bảo nếu có nhiều sữa tắm, dầu gội đầu...thì sẽ không được xách tay. Chẳng là Hàng không Việt nam cũng bắt đầu tuân theo quy định quốc tế đối với chất lỏng khi mang lên máy bay vì nghe đâu có bom chế tạo dưới dạng chất lỏng. Cực chảng đã mình phải mang đến quầy hành lý gửi để làm thủ tục. Vừa để cái vali lên đã bị cô nhân viên "quạt" cho một trận. "Vali của chị to thế này, mà nặng đến 15 kg làm sao mà xách tay được. Chị không đọc quy định về hành lý xách tay à? Lần sau chị gửi hành lý cho em nhé". Khổ, ai chẳng biết quy định, nhưng mà suy cho cùng thì quy định sinh ra là để bị vi phạm mà lại.

Bừa trưa trên máy bay. Thường thì bao giờ cũng có 2 món ăn chính ví dụ như "chị dùng mỳ xào với thịt bò hay cơm với cá thu" đại loại vậy. Nhưng dạo này Vietnam Airlines chắc cũng đang phải đương đầu với tình trạng tăng giá "toàn diện" nên cũng đơn giản bữa ăn đi thành ra "mời chị dùng cơm". Nghèo nàn...một ít cơm với 3 lát bí đỏ xào và một ít thịt kho. Cũng chẳng có hoa quả tráng miệng gì cả. Thôi thì bay có gần 2 tiếng, kể mà không cho ăn gì cũng được. Đến Tân Sơn Nhất, biết ngay mà, mất gần 30 phút đợi để lấy hành lý. Ra bên ngoài sân bay thì người như muốn tắc thở vì cái nóng hầm hập của Sài Gòn, cộng với lỉnh kỉnh áo khoác, mũ mão vì ngoài Bắc đang rét. Một anh cò taxi chạy lại: "Bến xe miền Tây đi theo cuốc thì 220 ngàn, còn theo đồng hồ thì 10 ngàn đồng/cây số". "Ông nói thế nào thế? Tháng 12 tôi đi hết có 120 ngàn". "Thì xăng dầu lên, mà từ đây ra đấy hơn 20km". Suýt nữa thì mình cũng bị thuyết phục nhưng lại thấy tiếc tiếc tiền. Thôi thì tìm cái taxi khác xem sao. Nhảy lên xe ngồi, mắt không rời cái đồng hồ đo cây số và tiền. Uh, kiểu này không 220 thì cũng phải 210 ngàn đồng. Những hơn 20 km cơ mà. Vậy mà cuối cùng đi hết có 94 ngàn (hóa ra khoảng cách cũng chỉ có hơn 10 km), cộng thêm ít tiền vé sân bay và tiền boa cho tài xế, tất cả có 110 ngàn. Nói như người miền Nam thì "xém chút nữa thì bị gạt mất hơn 100 ngàn" hihihihi.

Xuống đến BX Miền Tây, rò ràng là mình muốn đi xe của Mai Linh mà trời xui đất khiến thế nào lại bị mua đúng vé của Hoàng Vân. Mà đúng là trò lừa đảo ngoạn mục, chẳng phải mỗi mình mà cuối cùng mới biết cả xe đều bị gạt. Ngồi đợi chán bên ngoài dưới trời nắng, hành khách được đưa lên xe ngồi. Hơn 1 tiếng mà xe vẫn chưa chạy, trong khi được hứa hươu hứa vượn là 15 phút nữa xe chạy. Ngồi trên xe, vừa sốt ruột, vừa bực. Chú phụ xe xăng xái bảo mình: "chị đưa cái túi xách đây em để ra phía sau". Mình trợn mắt lên: "Bao giờ thì chạy, tôi xuống đi xe khác đây, các ông là đồ lừa đảo". Mấy người khách đang thiu thiu ngủ trong xe nhổm lên dòm mặt mình. Chắc trong bụng cũng nghĩ thầm "con mụ Bắc kỳ này ghê gớm thật". Mà mình thì hiền vào loại nhất Bắc kỳ. Nhưng quả thật là khoảng 5 phút nữa mà xe không chạy là mình xuống để đi xe Mai Linh đấy, vứt đi 60 ngàn cái vé vừa mua, "nhất là bét". Nhưng mà phải công nhận là người miền Nam dễ tính thật. Trên xe mọi người mặc dù sốt ruột nhưng vẫn cứ "make joke". Một anh thanh niên trẻ đùa: "Chú tài ơi chú tài, mắt con bị quáng gà, mà về tối thế này thì làm sao con biết đường về quê". Một chị "sồn sồn" thì tếu táo: "Tui cứ theo anh tài về tận Sóc Trăng, chẳng có ai là bà con ở đó tui cứ bám áo anh tài, anh đi dâu tui đi đấy". "Nhưng về đến Cần Thơ là tui lột áo rồi". "Vậy thì tui bám quần anh, nào có dám lột quần không?"...Cứ đối đáp qua lại như vậy còn mọi người trong xe thì cười nói ào ào để hưởng ứng. Cuối cùng thì xe cũng chạy, từ TPHCM, qua Long An, đến Tiền Giang, qua cầu Mỹ Thuận là đến Vĩnh Long, qua phà Cần Thơ là đến TP Cần Thơ rồi. May mà cũng không phải đợi phà lâu. Đến cổng trào đầu thành phố, ôi chao chỉ thấy người là người. Hóa ra hôm nay là ngày khai mạc Festival du lịch Đồng bằng sông Cửu Long và Cần Thơ năm 2008.

Một ngày thực sự mệt của chuyến xuất hành đầu năm. Lúc đợi lên máy bay ở gần quầy bán sách báo mình có đọc lướt một quyển (tử vi về các tuổi qua các năm) xem năm Tý với người tuổi Tý thì sẽ ra sao. Có một câu làm mình "sướng âm ỉ" là năm tý là năm cực kỳ hanh thông đối với người tuổi Tý, mặc dù thành công thật sự của người tuổi Tý lại là vào năm Sửu. Hehehehehe sướng!!! mà quên đi nối mệt nhọc của chuyến hành trình từ bắc vào nam. Hy vọng những điều tốt đẹp của năm Mậu Tý này.

No comments:

Post a Comment