Tháng 3 năm 1997, cuối cùng thì mình cũng chuyển công tác về trường đại học. Nếu việc xin vào Tây nguyên công tác dễ thế nào thì việc xin chuyển công tác là cả một vấn đề. Phải vận công các kiểu mới xin chuyển công tác được. Đấy là chưa kể 2 trường đều trực thuộc chung một bộ. Mình nhớ thầy Danh hồi đó, đã thuyết phục mình bằng các cách, kiểu như: “Cô có biết là cô đã được quy hoạch làm hiệu phó phụ trách chuyên môn rồi không?”. Rồi lại: “Cô ở lại phục vụ trường 10 năm nữa thì cô mập như cô Tuất ấy” (chẳng là vì hồi mới vào trong đó mình rất gầy, đến lúc xin đi lại rất mập, thực ra mình mập là do sinh đẻ chứ có phải do mình dạy trong đó đâu, hihihi thầy Danh “hơi bị nhầm” cái vụ đó). “Thứ nhất, nhà em không có mả làm quan (bằng chứng là cho đến bây giờ mình vẫn chỉ là giáo viên quèn thôi), thứ hai em mập cỡ này là được rồi thầy ạ (mập quá cũng xấu, eh?”. Đến lượt thầy Danh bótay.com với mình
Về trường Đại học mình lại phải tập sự giảng dạy. Theo như các nhà tổ chức thì giảng dạy ĐH khác với giảng dạy trung cấp nên phải tập sự lại từ đầu. Mà hồi đó tập sự là 2 năm (không như bây giờ chỉ phải tập sự có 1 năm). Thành ra mình được tập sự tận 4 năm. Vì là tập sự nên công việc chính là phải đi nghe giảng, coi thi và đưa sinh viên đi thực tập. Hồi đó khoa QTKD mới thành lập, còn ít người thành ra mấy chị em mình (ít nhất thì mình cũng già nhất trong số giáo viên trẻ hồi bấy giờ) trở thành đội quân coi thi thiện nghệ, thậm chí còn bị sinh viên phong cho danh hiệu “dũng sĩ diệt học bổng”. Hồi đó lần đầu tiên quy chế quy định sinh viên khi vào phòng thi mà có tài liệu (bất kể đã sử dụng hay chưa sử dụng mà bị phát hiện) thì đều bị đình chỉ thi và tất nhiên sẽ bị giám thị coi thi cho ngay điểm 0 vào bảng điểm. Một khi đã bị bắt, lập biên bản và giáng con 0 vào bảng điểm của lớp thì “có Trời mà xin được” nhé. Cũng đã khá lâu rồi (phải đến 4 năm nay) mình không được “tín nhiệm đi coi thi nữa. Một phần vì bộ môn đã có nhiều GV trẻ, mặt khác theo như mọi người đánh giá thì mình bây giờ thuộc dạng “mắt mờ châm chậm” rồi, khó mà bắt được tài liệu trong điều kiện “các hành vi gian lận trong thi cử đã ngày càng trở nên tinh vi”. Thành ra có hôm xin được đi coi thi mà không được.
Thực ra bộ môn mình không có thực tập ở cơ sở sản xuất nhưng vì thiếu người nên hồi đó mình thường phải đưa sinh viên đi thực tập môn Quản trị doanh nghiệp. Địa bàn chủ yếu là ở Lâm trường Lương Sơn. Thực ra Lương Sơn là lâm trường gần Hà nội nhất nếu so với các lâm trường trên toàn quốc, nằm cách thị trấn Lương Sơn của tỉnh Hòa Bình chỉ 6km và ngay bên trục đường Quốc lộ 6, cửa ngõ Tây bắc. Lâm trường bộ là khu nhà yên tĩnh đến phát sợ. Tối đến chỉ có mỗi một cô phục vụ, văn thư chưa có chồng, đó là cô Nhâm. Một bà cô tương đối khó tính nhưng phải thừa nhận là cô ấy gan thật. Mình nhớ hồi đó dẫn lớp 40 hay 41 Chế biến lâm sản đi thực tập. Các bữa ăn của cô trò được đặt tại nhà anh Thắng lái xe của Lâm trường. Ăn xong tối muộn muộn mới lên nhà khách của lâm trường ngủ. Tối tối, trong và sau bữa ăn mấy ông ở LT cứ giả vờ kể chuyện ma ở dãy nhà khách của LT để dọa mình. Nào là đêm ngủ ma hay dựng giường dậy, rồi trước đây ở cái phòng cô đang ngủ có người treo cổ tự tử…khiếp!!! Thành ra đêm đến mấy cô trò cứ dúm dó đi lên dãy nhà khách, đóng cửa thật nhanh và tìm các loại bàn ghế có thể để chèn cửa. Mà khổ, đối với ma thì những cái đó có nghĩa lý gì cơ chứ.
Năm 1999 hết tập sự, nghĩa là bắt đầu được dạy thì lại phải đi học, lại phải làm sinh viên mất 10 tháng. Trở về tháng 6 năm 2000 thì tháng 9 bắt đầu phải giảng dạy. Được 1 năm thì lại đi học đến tận 2003. Khi đó ngoài giảng dạy thì mình bắt đầu phải hướng dẫn tốt nghiệp cho cả sinh viên chính quy và tại chức. Nhiều lớp sinh viên đã qua, nhưng mình có hạn chế là khả năng nhớ tên và mặt sinh viên cực kỳ kém. Nhiều khi nhìn thấy họ, cứ thấy quen quen, bíết là sinh viên của mình nhưng không thể nào nhớ được họ học lớp nào, tên là gì …Nhưng có lẽ cũng không bao giờ quên được những sinh viên “đặc biệt”, mặc dù không nhớ tên của họ nữa. Đó là câu sinh viên người dân tộc Sách của Quảng Bình. Hồi đó mình dạy lớp 47 cử tuyển môn Lâm nghiệp xã hội. Lớp cử tuyển 100% là người dân tộc thiểu số và do các huyện cử đi học. Ở lớp đó cậu sinh viên sinh năm 1974 nghĩa là chỉ kém mình có 2 tuổi. Đó là người dân tộc Sách đầu tiên đi học đại học. Bố mẹ cậu có 12 người con và cậu cũng bảo có lễ Tết về nhà thì có thể đã có thêm em nữa rồi. Còn cậu đó cứ mỗi năm về hè hoặc Tết thì vợ chồng cậu lại có thêm một đứa con. Very productive!
Một sinh viên cũng khá đặc biệt nữa, rất khó quên. Năm 2005 mình quyết định phải đi thi bằng lái để có thể mua được chiếc xe máy đứng tên của mình. Mặt khác công an bây giờ cũng kiểm tra gắt gao ba cái vụ bằng lái lắm. Mình đăng ký học và thi ở Trung tâm đào tạo lái xe cách nhà mình khoảng 9km. Hôm đi thi thực hành mình sợ nhất là cái mục đi xe trong vòng số 8 và không được chống chân xuống đất. May thay hôm đó giám thị lại là anh sinh viên lớp 37QTKD mà mình đang dạy. Lúc thi xong anh ấy bảo mình: “ Cô chống chân 2 lần nhưng em vẫn cho cô qua”. Cảm ơn anh sinh viên của mình rối rít. Hết đợt học anh ta đến gặp mình ở bộ môn. “ Cô ạ, em biết là em bị trượt tư cách do nghỉ quá 20% số tiết, nhưng em xin cô cho em trượt tư cách mà không phải học lại”. Chẳng là theo quy chế thì nếu sinh viên nghỉ quá 20% số tiết học (môn của mình 45 tiết, nếu anh nào nghỉ quá 9 tiết thì sẽ phải học lại toàn bộ môn, sau đó mới được thi). Còn trượt tư cách do điểm kiểm tra tư cách dưới 5 thì sẽ không phải học lại mà chỉ được thi lần 2 mà thôi. Vậy là mình “vui vẻ” chấp nhận cho anh ấy “được trượt tư cách” mà không phải học lại. Hòa 1-1. Thì làm nghề nào ăn nghề đó mà lại.
4 năm sau, năm 2007 lại phải dời bỏ vị trí, mà như ta nói là “mất dạy” để đi làm sinh viên một lần nữa. Cứ dạy rồi lại học kể ra cũng có cái hay. Thỉnh thoảng thay đổi môi trường làm việc và học tập, cũng là dịp để củng cố và bổ sung kiến thức, được đi đó đi đây, điều đó làm cho mình không cảm thấy nhàm chán. Thậm chí bây giờ còn nhảy sang quản lý nuôi tôm và chứng chỉ tôm, một lĩnh vực quá mới mẻ với một người có background về lâm nghiệp. Nhưng mình thấy thích, muốn được khám phá những lĩnh vực và địa bàn nghiên cứu mới. Không biết điều gì sẽ xảy ra sau 4 năm nữa nhưng có điều mình vẫn muốn được làm nghề giáo sau khi học xong. Ngẫm lại thì thấy nghề giáo mang lại cho mình nhiều điều quý giá mà quan trọng nhất mình cảm thấy nó phù hợp với khả năng của mình, đó cũng là môi trường luôn tạo cho mình có điều kiện cũng như áp lực được và phải học tiếp.